Đôi lúc thèm được làm một con cá vàng
Nghe nói, trí nhớ của cá vàng rất ngắn, chỉ sau 3 giây, nó sẽ quên hết tất cả mọi chuyện trước đó. Thế nên, tự nhiên đôi lúc, thèm được làm một con cá vàng cho trái tim thanh thản, cho tâm hồn mình nhẹ bẫng… như một cái quẫy đuôi.
Lục lọi lòng mình, mới thấy , có vài thứ đã lâu rồi, mà bản thân vẫn không lỡ lòng bấm nút “xóa”. Chỉ là một thao tác tưởng chừng như vô cùng đơn giản ấy lại thật khó thực hiện. Là buồn, vui, là hạnh phúc, muộn phiền, đau khổ…? Dù là gì đi nữa, thì cũng sẽ đến lúc phải xóa hết đi mà sống, với cuộc sống mới, một tương lai mới…
Quá khứ là một cái gì đấy rất mong manh, chẳng thể lại gần, chẳng thể nắm bắt, chẳng thể níu giữ, chẳng thể một lần quay lại, cũng chẳng thể thay đổi mọi thứ. Lạ một điều là, niềm vui hay hạnh phúc, thường chỉ tồn tại ngắn ngủi trong khoảng thời gian mà nó đang diễn ra. Còn những thứ ám ảnh con người khiến người ta day dứt, nuối tiếc, xót xa, ngậm ngùi đến mãi sau này lại là những muộn phiền, đau khổ. Nhiều khi cảm giác như cuộc sống là tập hợp của những trớ trêu, nghịch lý đi ngược lòng người. Bởi có những thứ, ta muốn nó cứ mãi vẹn nguyên như thế thì lại cứ ngày một phai nhạt. Còn những điều, ta chỉ muốn lãng quên ngay tức khắc, thì lại cứ đeo đẳng mãi trong tâm trí ta như vốn đã ăn sâu vào tiềm thức.
Có một cô gái, yêu một anh chàng 3 năm. Họ yêu nhau từ những năm học cấp 3, từ khi chàng trai còn là một cậu học sinh lười biếng, mải chơi và bất cần trong mọi thứ. Trong khi cô nàng lại là một học sinh chăm ngoan với vẻ ngoài trong sáng, nhẹ nhàng. Ai cũng nói hai người họ, chẳng có lấy một điểm đồng điệu. Vậy mà họ vẫn yêu nhau – 3 năm. Rồi cô gái thi đỗ đại học, chàng trai rớt. Cô gái dành hết thời gian rảnh rỗi cũng như tâm sức của mình giúp chàng trai ôn thi lại. Chàng trai đỗ. Nhưng rồi từ đây, những mối quan hệ mới khiến chàng trai cứ ngày một xa cách cô gái dần. Chàng trai nói lời chia tay, cô gái đau khổ. Và cô cứ sống mãi với những niềm tin vỡ vụn của mình như thế. 1 năm, 2 năm, rồi 3 năm sau, cô vẫn chưa đủ sức để bước ra khỏi hình bóng của mối tình xưa cũ. Cô cứ mãi chọn làm bạn với cô đơn như thế.
Có một chàng game thủ, sau thất bại của mối tình đầu, tự trốn mình vào những trò game trong thế giới ảo, bởi anh sợ phải đối diện với những đau khổ, tuyệt vọng cùng những nỗi nhớ nhung dồn nén trong tim mình. Những khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc đã từng của một mối tình thất bại luôn khiến tâm trí anh nhớ về người con gái ấy. Để rồi trong suy nghĩ của anh cứ mãi mặc định một điều rằng, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tin vào một người con gái nào khác nữa.
Rồi chàng trai và cô gái gặp nhau. Chàng mến cô vì vẻ ngoài mong mạnh, trong sáng. Cô thì bị hấp dẫn bởi cái tính lạnh lùng, khó hiểu của anh. Thế nhưng, họ cứ mãi giữ kín tình cảm của mình trong lòng như thế, vì họ sợ một cái kết lặp lại khiến trái tim họ tổn thương một lần nữa. Có lẽ, những thất bại, đổ vỡ trước đó luôn khiến họ e dè và cẩn trọng trước mọi thứ. Liệu họ có bỏ lỡ mất cơ hội hạnh phúc của mình khi cứ mãi sống trong những góc khuất tối của quá khứ như thế?
Cũng giống như một chiếc tủ lâu lăm không được dọn, vẫn chất đầy những món đồ cũ kĩ chẳng còn sử dụng được, hay những bộ quần áo chẳng còn vừa vặn. Ấy thế mà vẫn không lỡ lòng đem cho hay vứt bỏ. Chiếc tủ cứ ngày một chật dần, chật dần, đến nỗi không thể nào chứa thêm một món đồ gì mới nữa. Và rồi nó chẳng bao giờ được mở ra nữa, chỉ vì người ta chẳng còn sử dụng những món đồ chứa trong đó.
Con người chúng ta cũng vậy thôi. Nếu cứ mãi cất giữ quá nhiều những kí ức không vui, những phiền muộn trong lòng, tâm trí ta sẽ chỉ càng thêm nặng nề, u uất. Ta cứ mãi ngoảnh đầu nhìn về quá khứ mà không biết rằng hiện tại mới là nơi ta đang sống và tương lai là nơi ta cần bước đến.
Là buồn, vui, là hạnh phúc, muộn phiền, đau khổ…? Dù là gì đi nữa, thì cũng sẽ đến lúc phải xóa hết đi mà sống, với cuộc sống mới, một tương lai mới…
Nghĩ đơn giản vậy đấy, ấy vậy mà tâm trí con người đâu phải chỉ cần một thao tác “xóa” giản đơn là mọi thứ sẽ hoàn toàn biến mất như chưa từng bắt đầu hay chưa từng tồn tại?
Thế nên đôi lúc, thèm được làm một con cá vàng. Có là ngớ ngẩn quá không?
Lục lọi lòng mình, mới thấy , có vài thứ đã lâu rồi, mà bản thân vẫn không lỡ lòng bấm nút “xóa”. Chỉ là một thao tác tưởng chừng như vô cùng đơn giản ấy lại thật khó thực hiện. Là buồn, vui, là hạnh phúc, muộn phiền, đau khổ…? Dù là gì đi nữa, thì cũng sẽ đến lúc phải xóa hết đi mà sống, với cuộc sống mới, một tương lai mới…
Quá khứ là một cái gì đấy rất mong manh, chẳng thể lại gần, chẳng thể nắm bắt, chẳng thể níu giữ, chẳng thể một lần quay lại, cũng chẳng thể thay đổi mọi thứ. Lạ một điều là, niềm vui hay hạnh phúc, thường chỉ tồn tại ngắn ngủi trong khoảng thời gian mà nó đang diễn ra. Còn những thứ ám ảnh con người khiến người ta day dứt, nuối tiếc, xót xa, ngậm ngùi đến mãi sau này lại là những muộn phiền, đau khổ. Nhiều khi cảm giác như cuộc sống là tập hợp của những trớ trêu, nghịch lý đi ngược lòng người. Bởi có những thứ, ta muốn nó cứ mãi vẹn nguyên như thế thì lại cứ ngày một phai nhạt. Còn những điều, ta chỉ muốn lãng quên ngay tức khắc, thì lại cứ đeo đẳng mãi trong tâm trí ta như vốn đã ăn sâu vào tiềm thức.
Có một cô gái, yêu một anh chàng 3 năm. Họ yêu nhau từ những năm học cấp 3, từ khi chàng trai còn là một cậu học sinh lười biếng, mải chơi và bất cần trong mọi thứ. Trong khi cô nàng lại là một học sinh chăm ngoan với vẻ ngoài trong sáng, nhẹ nhàng. Ai cũng nói hai người họ, chẳng có lấy một điểm đồng điệu. Vậy mà họ vẫn yêu nhau – 3 năm. Rồi cô gái thi đỗ đại học, chàng trai rớt. Cô gái dành hết thời gian rảnh rỗi cũng như tâm sức của mình giúp chàng trai ôn thi lại. Chàng trai đỗ. Nhưng rồi từ đây, những mối quan hệ mới khiến chàng trai cứ ngày một xa cách cô gái dần. Chàng trai nói lời chia tay, cô gái đau khổ. Và cô cứ sống mãi với những niềm tin vỡ vụn của mình như thế. 1 năm, 2 năm, rồi 3 năm sau, cô vẫn chưa đủ sức để bước ra khỏi hình bóng của mối tình xưa cũ. Cô cứ mãi chọn làm bạn với cô đơn như thế.
Có một chàng game thủ, sau thất bại của mối tình đầu, tự trốn mình vào những trò game trong thế giới ảo, bởi anh sợ phải đối diện với những đau khổ, tuyệt vọng cùng những nỗi nhớ nhung dồn nén trong tim mình. Những khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc đã từng của một mối tình thất bại luôn khiến tâm trí anh nhớ về người con gái ấy. Để rồi trong suy nghĩ của anh cứ mãi mặc định một điều rằng, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tin vào một người con gái nào khác nữa.
Rồi chàng trai và cô gái gặp nhau. Chàng mến cô vì vẻ ngoài mong mạnh, trong sáng. Cô thì bị hấp dẫn bởi cái tính lạnh lùng, khó hiểu của anh. Thế nhưng, họ cứ mãi giữ kín tình cảm của mình trong lòng như thế, vì họ sợ một cái kết lặp lại khiến trái tim họ tổn thương một lần nữa. Có lẽ, những thất bại, đổ vỡ trước đó luôn khiến họ e dè và cẩn trọng trước mọi thứ. Liệu họ có bỏ lỡ mất cơ hội hạnh phúc của mình khi cứ mãi sống trong những góc khuất tối của quá khứ như thế?
Cũng giống như một chiếc tủ lâu lăm không được dọn, vẫn chất đầy những món đồ cũ kĩ chẳng còn sử dụng được, hay những bộ quần áo chẳng còn vừa vặn. Ấy thế mà vẫn không lỡ lòng đem cho hay vứt bỏ. Chiếc tủ cứ ngày một chật dần, chật dần, đến nỗi không thể nào chứa thêm một món đồ gì mới nữa. Và rồi nó chẳng bao giờ được mở ra nữa, chỉ vì người ta chẳng còn sử dụng những món đồ chứa trong đó.
Con người chúng ta cũng vậy thôi. Nếu cứ mãi cất giữ quá nhiều những kí ức không vui, những phiền muộn trong lòng, tâm trí ta sẽ chỉ càng thêm nặng nề, u uất. Ta cứ mãi ngoảnh đầu nhìn về quá khứ mà không biết rằng hiện tại mới là nơi ta đang sống và tương lai là nơi ta cần bước đến.
Là buồn, vui, là hạnh phúc, muộn phiền, đau khổ…? Dù là gì đi nữa, thì cũng sẽ đến lúc phải xóa hết đi mà sống, với cuộc sống mới, một tương lai mới…
Nghĩ đơn giản vậy đấy, ấy vậy mà tâm trí con người đâu phải chỉ cần một thao tác “xóa” giản đơn là mọi thứ sẽ hoàn toàn biến mất như chưa từng bắt đầu hay chưa từng tồn tại?
Thế nên đôi lúc, thèm được làm một con cá vàng. Có là ngớ ngẩn quá không?
mjuxinh
Nhận xét
Đăng nhận xét