Nếu Thấy Đời Quá Mệt, Thì Hãy Cứ Ngất Đi Một Lúc!
Mọi chuyện trên đời này đều có thể sai lầm, và ai trên đời này cũng đều có thể vấp ngã, để rồi qua đó tự rút cho mình bài học để trưởng thành. Chúng ta trước khi trưởng thành đều là những đứa trẻ. Những đứa trẻ được cha mẹ bao bọc, được ôm ấp và vỗ về trong mái ấm gia đình.
Cho đến khi chúng ta lớn lên, vẫn mãi là những đứa trẻ to xác. Nhưng cuộc đời sẽ luôn biết cách vùi dập cho chúng ta tơi tả: từ công việc, học hành, cho đến tình cảm… Mọi thứ đều có thể đang rất tốt vào ngày hôm nay, nhưng lại nhanh chóng trở nên tồi tệ vào ngày mai.
Vậy nhưng ngoài việc học cách chấp nhận, chúng ta sẽ không thể làm gì khác hơn. Hoặc là bật ô đi dưới trời mưa và trở về nhà sau một ngày dài mỏi mệt. Hoặc là dầm trong mưa và ướt sũng người, sau đó đón một trận ốm sốt thập tử nhất sinh. Là do chúng ta tự mình lựa chọn.
Có thể, vào thời điểm mọi chuyện dần trở nên khó khăn hơn, nụ cười của bạn không giúp mọi chuyện chuyển biến theo chiều hướng tích cực. Và nước mắt cũng không thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn được nữa. Nhưng chọn khóc hay cười là do bạn. Chọn ngồi im hay đứng dậy bước tiếp là do bạn. Và nên nhớ, thành công sẽ không đến khi bạn không đưa ra bất cứ sự lựa chọn nào!
Và đó là những gì mà chúng ta được nghe ra rả hằng ngày, từ mọi người xung quanh…
Nhưng nếu như mệt, thì cứ tạm tha cho mình được ngất đi một lúc!
Đã bao giờ bạn tha thiết điều đơn giản ấy chưa? Là quá mệt, quá áp lực, quá bức bối, quá chán nản, hay là quá tuyệt vọng… Như nhau cả thôi. Chúng ta vẫn cần một bước đệm để tĩnh tâm mình lại, để thư thả tâm hồn, và để đưa ra được những điều đúng đắn.
Đôi khi chỉ là vài phút nghe một bản nhạc hay, vài tiếng xem một bộ phim nhẹ nhàng, hoặc vài ngày "trốn" khỏi thành phố xô bồ ồn ã. Chúng ta bỗng nhìn ra ngoài trời và ước ao có thể chao liệng như một cánh chim, xanh mơn mởn như một chiếc lá trên cành, và lãng du vô định như một cơn gió thoảng.
Chúng ta ao ước và khát khao tự do trong chính những ngày tuổi trẻ của mình. Là bởi chúng ta sợ đi sai đường, sợ những soi mói và móc mỉa trên đời mà không biết rằng người đời vẫn thường hay cay nghiệt thế!
Trong những phút giây mà chúng ta "bỏ mặc" cuộc đời, thì chúng ta cũng chỉ trở nên vô hình trong chốc lát. Cuộc sống này vẫn tiếp diễn, người người vẫn nối đuôi nhau đi, dù muốn dù không thì vẫn có hàng trăm cuộc hội ngộ lẫn chia ly… Nghĩa là, mọi sự vẫn thế, chỉ có "pin" trong tâm hồn bạn thì sẽ được "sạc đầy".
Chỉ cần không bỏ cuộc, thì chẳng có gì đáng sợ cả…
Chúng ta sẽ không bỏ cuộc, không cho phép bản thân mình được bỏ cuộc. Mà chỉ là đang lùi một bước để tiến ba bước xa hơn, lại nhanh hơn. So với việc gồng mình trong vài giờ hoặc vài ngày ít ỏi, rồi kiệt sức hẳn. Thì việc tạm nhấn nút "pause" rồi trở lại mạnh mẽ hơn chắc chắn sẽ là một sự lựa chọn thông minh.
(Sưu tầm)
Cho đến khi chúng ta lớn lên, vẫn mãi là những đứa trẻ to xác. Nhưng cuộc đời sẽ luôn biết cách vùi dập cho chúng ta tơi tả: từ công việc, học hành, cho đến tình cảm… Mọi thứ đều có thể đang rất tốt vào ngày hôm nay, nhưng lại nhanh chóng trở nên tồi tệ vào ngày mai.
Vậy nhưng ngoài việc học cách chấp nhận, chúng ta sẽ không thể làm gì khác hơn. Hoặc là bật ô đi dưới trời mưa và trở về nhà sau một ngày dài mỏi mệt. Hoặc là dầm trong mưa và ướt sũng người, sau đó đón một trận ốm sốt thập tử nhất sinh. Là do chúng ta tự mình lựa chọn.
Có thể, vào thời điểm mọi chuyện dần trở nên khó khăn hơn, nụ cười của bạn không giúp mọi chuyện chuyển biến theo chiều hướng tích cực. Và nước mắt cũng không thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn được nữa. Nhưng chọn khóc hay cười là do bạn. Chọn ngồi im hay đứng dậy bước tiếp là do bạn. Và nên nhớ, thành công sẽ không đến khi bạn không đưa ra bất cứ sự lựa chọn nào!
Và đó là những gì mà chúng ta được nghe ra rả hằng ngày, từ mọi người xung quanh…
Nhưng nếu như mệt, thì cứ tạm tha cho mình được ngất đi một lúc!
Đã bao giờ bạn tha thiết điều đơn giản ấy chưa? Là quá mệt, quá áp lực, quá bức bối, quá chán nản, hay là quá tuyệt vọng… Như nhau cả thôi. Chúng ta vẫn cần một bước đệm để tĩnh tâm mình lại, để thư thả tâm hồn, và để đưa ra được những điều đúng đắn.
Đôi khi chỉ là vài phút nghe một bản nhạc hay, vài tiếng xem một bộ phim nhẹ nhàng, hoặc vài ngày "trốn" khỏi thành phố xô bồ ồn ã. Chúng ta bỗng nhìn ra ngoài trời và ước ao có thể chao liệng như một cánh chim, xanh mơn mởn như một chiếc lá trên cành, và lãng du vô định như một cơn gió thoảng.
Chúng ta ao ước và khát khao tự do trong chính những ngày tuổi trẻ của mình. Là bởi chúng ta sợ đi sai đường, sợ những soi mói và móc mỉa trên đời mà không biết rằng người đời vẫn thường hay cay nghiệt thế!
Trong những phút giây mà chúng ta "bỏ mặc" cuộc đời, thì chúng ta cũng chỉ trở nên vô hình trong chốc lát. Cuộc sống này vẫn tiếp diễn, người người vẫn nối đuôi nhau đi, dù muốn dù không thì vẫn có hàng trăm cuộc hội ngộ lẫn chia ly… Nghĩa là, mọi sự vẫn thế, chỉ có "pin" trong tâm hồn bạn thì sẽ được "sạc đầy".
Chỉ cần không bỏ cuộc, thì chẳng có gì đáng sợ cả…
Chúng ta sẽ không bỏ cuộc, không cho phép bản thân mình được bỏ cuộc. Mà chỉ là đang lùi một bước để tiến ba bước xa hơn, lại nhanh hơn. So với việc gồng mình trong vài giờ hoặc vài ngày ít ỏi, rồi kiệt sức hẳn. Thì việc tạm nhấn nút "pause" rồi trở lại mạnh mẽ hơn chắc chắn sẽ là một sự lựa chọn thông minh.
(Sưu tầm)
Nhận xét
Đăng nhận xét